......Không xong rồi , mình sẽ muộn học mất
thôi ! Lạy chúa ! Bác bảo vệ yêu quý đừng có
đóng cổng vội ! - Vừa nói , tôi vừa lao hùng hục
vào trường.
- Một , hai , ba... băng qua nào ! Hé hé ! May mà
vừa kịp , hú hồn ! - Tôi quay lại nhìn bác bảo vệ
và nở nụ cười sung sướng trongkhi hai chân
vẫn cứ phi như bay.
" Rầm".
Lạy chúa ! Con đã làm gì thế này! Hic , tôi tông
ngay vào một tên hách dịch đáng ghét . Đó là
Quân , Mạnh Thường Quân ( cái tên nghe thía
ghét ). Hắn là hotboy trường tôi ,thông minh ,
giỏi giang lại đẹp trai , "gia cảnh"... ok ! Chẳng
thế mà lũ con gái trong trường cứ gọi là "mê tít
quả mít". Vì thế mà hắn đâm ra kiêu ngạo , coi
trời bằng vung , không , chỉ bằng cái đĩa con
thôi . Hắn thay người yêu như thay áo và xem
thường chị em phụ nữ khủng khiếp ! Ghét quá
đi mất ! Hic , nếu chỉ va chạm nhẹ không thôi
thì còn đỡ , đằng này tôi lại "lỡ chân" văng dép
vào khuôn mặt điển trai của hắnmới chết chứ !
Đúng là họa vô đơn chí ! Hic !
- Xin lỗi ! Cậu không sao chứ ! Tại tôi vội quá
nên... Cậu thông cảm nhá ! - Tôi"lon ton" lại
gần , nhẹ nhàng đỡ hắn dậy và cố nở một nụ
cười thân thiện.( hứ !đến papa tôi còn chưa có
được đặc ân này đâu )
- Lui ra ! Đồ con gái xớn xác ,hậuđậu ! - Hắn
hất tay tôi ra một cách thô bạo rồi đứng lên
phủi bụi dính trên quần áo.
- Xớn xác ? Hậu đậu ? Này , cậu đang nói tôi
đấy à?
- Chứ chả lẽ tôi nói cái thùng rác à ?
- Cậu ... Tôi đề nghị cậu ăn nói cho lịch sự ! Cậu
cũng không nhìn đường nên mới đâm vào tôi ,
lỗi là ở cả hai phía , tôi đã xin lỗi rồi còn gì ? Mà
cậu cũng đâu có sao !
- Cô thử bị dép văng vào mặt xem có sao
không ? May cho cô là tôi đang vội nếu không
thì... - Nói rồi hắn bỏ đi , để lại tôivới cái miệng
đang há hốc vì ngạc nhiên và cả tức giận nữa
chứ .
- Gì chứ ! Tưởng mình là hotboy thig gớm lắm
đấy à ? Đồ bất lịch sự ! Hứ ! Người ta đã muộn
học thì chớ... thôi xong rồi ! - Tôilao vội vào lớp
và...
- Hồng Nam ! Đây là lần thứ mấy rồi ? Tôi
không thể chấp nhận một học sinh một tuần có
7 ngày thì đi học muộn đên 5 ngày ! Xuống cuối
lớp đứng !
- Thưa thầy , em...
- Đi xuống ngay !
Tôi ngao ngán đi xuống cuối lớp. Hic , sao mà
xui thế không biết ! Đúng ra tôi đã đến đúng giờ
nếu không gặp tên đó. Hắn ta đúng là sao chổi .
Đi đến đâu là gieo giắc tai họa đến đấy. Mong
cho mau hết tiết !
...
- Tội nghiệp bà quá cơ ! Nhưng mà bà cũng
hạnh phúc thật đấy ! - Thúy nhìntôi với con
mắt nửa thương cảm , nửa mơ màng.
- Hạnh phúc cái gì ? Đen đủi thì có ! - Tôi đập
cặp xuống bàn và ngồi phục xuống.
- Hạnh phúc quá đi chứ ! Bà được chạm chán
với Quân hotboy còn gì nữa !
- Bà thử chạm chán với hắn xem có hạnh phúc
không ?
- Ơ ! Sao tự nhiên bà quát to làm tôi giật cả
mình ! Thôi , xuống canteen uống nước cho hạ
họa ! Đi...nhanh lên !
- Thì đi !
- Cô ơi ! Cho chúng cháu hai coca ! Ơ kìa ! Nam ,
ngồi xuống đi chứ , sao cứ đứngmãi thế ?
Tôi đang chuẩn bị ngồi thì ..."binh" , ai đó húc
vào vai tôi một cú đau điếng.
- Gọn vào ! Vướng quá đi mất !
- Cậu va vào người ta mà còn to mồm cái gì
chứ ! - Tôi quay ra và bắt đầu ngoác miệng ra
cãi lí .
- Lại là cô à ? sao cô cứ bám theotôi thế hả ?
Muốn gì đây ?
Trời đất quỷ thần ơi ! Lại là tên hách dịch đáng
ghét này . Trời ơi là trời !
- Chuyện gì thế Quân ? Sao thế ? - Minh , bạn
chí cốt của tên Quân đáng ghét kia lên tiếng.
- À , chẳng có chuyện gì đâu ! Chỉlà có một con
vịt xấu xí cứ bám theo tôi từ sáng đến giờ ,
chắc định làm quen đây ! Tốt thôi , nhưng cô xí
quá nên...
- Câu nói đủ chưa ? - không đợi hắn nói hết
câu tôi đã lên tiếng phản bác - Tôi mà phải làm
quen với cái loại bánh bao mốc như cậu à ?
Đùa , sao có thể như thế được ? Rõ là cái đồ
"nhận vơ lấy vợ làm nhân" !
- Bánh bao mốc ? Cô dám bảo tôilà bánh bao
mốc hả ?
- Ừ đấy ! Rồi sao ? Không chỉ là bánh bao mốc ,
cậu còn là tên sao chổi đáng ghét , đi đến đâu
là tai họa đến đấy ! Còn đợi tôi đitheo làm quen
á ? Thế thì cứ đợi đến tết Marrocđi ! Hứ !
- Cô ... - hắn tím tái mặt mày,không nói được
câu gì. Tôi đang khoái chí , mặt vênh lên nhìn
xung quanh thì... hic ,mọi ngườibu vào xem
mỗi lúc một đông , những tiếng xầm xì bàn tán
vang lên làm tôi ngượng chết được.
- Thúy ! Về lớp thôi ! Nhanh lên ! - Tôi gắt.
- Ơ , ừm... chào hai bạn... - Thúy lại gần hai tên
đáng ghét kia , e thẹn chào hỏi làm tôi tức lộn
ruột.
- Đi về ! Chào chiếc cái gì ! Sao phải chào hỏi
bánh bao mốc !
Nói rồi tôi lôi xềnh xệch Thúy về lớp trước ánh
mắt tò mò của mọi người , trướckhuôn mặt
cứng đơ như khúc gỗ của Quân và trước cả tên
Minh đang bò lăn ra cười nữa.
...
- Bà làm cái quái gì thế ? bà chàohỏi hai thằng
công tử đáng ghét đó làm gì ? Làm tôi mất hết
cả thể diện ! - Tôi hét lên khi lôi được cái Thúy
về lớp.
- Ơ ! Dịp may hiếm có , tôi phải tranh thủ cơ
hội chứ !
- Không sống được ! Tôi không sống được với
bà mất thôi !
- Thôi nào ! coi như tôi sai , cho tôi xin lỗi được
chưa ? Tí tan học về tôi mời bà đi ăn kem là
được chứ gì ! Hông Nam , đi mà...
- Thôi , thôi , thôi , tôi mệt lắm rồi , bà tha cho
tôi. Hôm nay tôi chỉ mong bình yên về đến nhà
thôi. Để hôm khác đi !
Tan học , tôi đạp xe thục mạng về nhà . " Con
ngựa sắt" của tôi đang bon bon chạy thì... "lạch
cạch , lạch cạch "...
- Sao thế nhỉ ? Sáng vẫn đi bình thường mà !
Biết thế gửi xe trong trường choan toàn ! - Tôi
cúi xuống nhìn thì... lốp xe của tôi đã " dẹp lép
như con tép ".
- Xe sao thế cô em ? - giọng nói này...
Tôi vội ngẩng mặt lên nhìn thì... ( chắc các bạn
cũng đoán được hắn là ai ).
- Thắc mắc nhiều làm gì ? Xe tôi chứ có phải xe
cậu đâu mà tò mò ?
- Tại sáng nay cô năm lần bảy lượt chọc tức tôi
nên... " trời quả báo , ăn cháo gãy răng " đấy
mà !
- Này bánh bao mốc , còn không phải là vì gặp
đồ sao chổi như cậu nên tôi mớixui xẻo như
thế này à ? Cậu đi thì cứ đi , đừng có nhiều
chuyện !
- Cô có thôi ngay cái từ " bánh bao mốc " đi
không ? Tôi sẽ đi , nhưng để tôi trả lại cô cái
van xe này đã chứ ! Không định lấy lại à ?
- Cậu... cậu... cậu tháo... van xe... của tôi à?
Sao... sao cậu... có thể... làm thế?
- Tôi thích thế đấy ! - hắn cười khẩy rồi quăng
chiếc van xe dưới chân tôi. - Hôm nay cô làm tôi mất mặt trước bao nhiêu
người , mai tôi sẽ trả đũa ! Hãy đợi đấy ! Bái bai
cô em ! - hắn nháy mắt với tôi rồi phóng xe đi
mất.
- Đồ sao chổi , đồ bánh bao mốc, đồ... chết
tiệt ! - tôi nhặt mấy hòn đá và lia theo
hắn.................- Sao thế Nam ? Xe con bị làm sao thế ? - Mẹ
tôi hỏi.
- À ! Con bị , à nhầm , xe con bị hỏng ý mà ! - Tí
con đem ra kia sửa.
- Đi đứng phỉa cẩn thận con nhớ!
- Vầng ! Con biết rồi !
Tôi sách cặp lên phòng , nhẹ nhàng đóng cửa
lại , kéo rèm . Sau đó ...
- Tên đáng ghét ! Đồ chết tiệt ! Định sửa chị à ?
Giỏi thì cứ thử xem , này này , chịcho mà trả
đũa nhá ! Chết đi ! Đồ hách dịch ,đồ kệch cỡm !
Tưởng mình ngon lắm hả ? Chết này , chết
này ! - Vừa nói tôi vừa thụi liên tiếp vào mặt...
con gấu mà tôi thích nhất ( thú thật vì lúc đó
trông mặt nó giống tên Quân kiaquá ).
- Phù ! ha ha ha ha ha ha ha... đãquá ! Nhẹ cả
người ! - Nhưng vẫn chưa hết tức , tôi cầm con
gấu lên sút một phát bay vào gầm giường ( lỡ
chân ). Sau đó lại phải ỳ ạch khều nó ra . Chán
chưa !
- À ! Chị xin lỗi cưng nhá ! Tại chịtức quá ấy
mà ! Chị hứa lần sau sẽ không đánh cưng nữa
đâu ! - Tôi cầm con gấu lên , mỉm cười sung
sướng ( vì trút được cơn giận mà ).
...
Hôm sau , tôi dậy từ sớm , cố gắng không để bị
muộn học nữa . Tôi vui vẻ dắt xera khỏi nhà
ung dung , thư thái "phi ngựa " đến trường .
Sáng sớm , nắng chiếu khắp phố, gió mát ,
dường như tất cả cảnh vật đều cùng tâm trạng
vui vẻ như tôi .
- Không ngờ hôm nay mình đến sớm thế ! - Tôi
dắt "chiến mã " vào bãi gửi xe , không quên nở
một nụ cười mãn nguyện.
- Mình... mình thích cậu từ lâu lắm rồi !
Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên ." Chắc có you
nào thầm thương trộm nhớ mình đây , hí hí " -
tôi nghĩ . Mặt vênh lên 45 độ , tôitừ từ quay
người lại.
- Xin lỗi bạn , nhưng mình...
Hic , đúng là ăn dưa bở . Chả có ma nào đằng
sau tôi cả , thay vào đó là cảnh tượng cái Mi lớp
11a 8 đang tỏ tình với tên bánh bao mốc . Nhìn
hắn chảnh thía ghét .
- Cô bạn muốn làm bạn gái tôi hả ? Tiếc là
chưa đủ chỉ tiêu rồi ! Tôi không thích con gái
xấu xí , ngốc nghếch ! - Với khuôn mặt lạnh te ,
hắn điềm nhiên trả lời .
- Cậu chắc đẹp lắm đấy , thông minh lắm đấy !
Đồ sao chổi ! - tôi lẩm bẩm.
Mi xấu hổ chạy đi mất , vừa chạy vừa khóc .
Chậc , chậc , tội nghiệp quá ! Con bé cũng xinh
xắn chứ có phải không đâu ( ít ra xinh hơn
tôi ) . Tôi nhìn theo Mi với ánh mắt tội nghiệp
và thương cảm .
- Cô đứng ở đây nghe lén người khác à ?
Tôi giật mình vì tiếng nói phía sau . Xui rồi !
- Ai thèm nghe lén ! Tại mấy người nói lớn tiếng
quá thôi !
- Không phải là giống nhau sao ?
- Giống cái gì mà giống ! - Tôi quay lưng bỏ đi .
- Khoan đã ! - hắn nắm lấy tay tôikéo lại.
- Chuyện gì ? cậu làm cái gì thế ? Bỏ ra !
- Cầm lấy ! - hắn đưa cho tôi một quyển vở.
- Cái gì đây ?
- Vở !
- Sao lại đưa cho tôi ?
- Cậu chép cho tôi toàn bộ công thức trong đó
ra một tờ giấy trắng , cuối giờ đưa cho tôi . Rõ
chưa ?
- Cậu uống thuốc chưa ? Sao tôi phải chép cho
cậu ?
- Còn chăng sao gì nữa ! Hôm qua tôi thấy cô
gửi xe ngoài trường , chuyện này mà đến tai
nhà trường thì không hay ho gì cho cô đâu ! Cô
cũng biết nội quy rồi đấy !Thế nào ? Muốn chép
hay muốn bị hạ hạnh kiểm đây ?
- Cậu... cậu...
- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng
làm ! Cuối giờ mà không xong thì cô biết hậu
quả rồi đấy ! - hắn đập vào vai tôi , nháy mắt
rồi bỏ đi .
- Sao chổi đáng ghét ! Đồ bánh bao mốc ! Đồ...
chết tiệt ! - Tôi hét lên làm cho mấy học sinh
quanh đó phải quay lại nhìn .
...
Tôi hùng hục đi vào lớp , mặt hằm hằm khiến
cái Thúy cũng phải sợ . Nhưng biết làm thế nào
bây giờ , đành phải chép cho hắn thôi . Hic ,
thánh này tôi đã đi học muộn nhiều lắm rồi ,
thêm chuyện này nữa chắc tôi hạnh kiểm trung
bình quá ! Cái số tôi...
...
- Đây ! Được chưa ! - Tôi ấn tờ giấy vào tay
hắn , trợn mắt bỏ đi - Từ từ đã nào , tôi cần đi mua mấy thứ , cô
phải đi cùng tôi ! - hắn xăm soi tờ giấy và bảo.
- Xong việc này là cô được tự do! Ok ?
Tôi tức lộn ruột , khói lan tỏa khắp đầu , lửa
hừng hực cháy trong mắt .
- Đợi đấy ! Tôi đi lấy xe ! Cô mà về trước thì
biết !
Mặt tôi lúc ấy chắc méo xệch như cái bánh
bao ! Hic !
- Ê ! Mày là bồ mới của Quân hả ?Trông cái
mặt như cái bánh bẻng ấy ! Thế mà Quân lại...
- Một "con bé " lại gần tôi và buông lời miệt thị.
Tôi trong mắt nhìn nó , không nói được câu gì .
Nó nhìn tôi nguýt dài rồi bỏ đi. Hỏi có tức không
cơ chứ. Nó lại bảo mặt mình nhưcái bánh bẻng
mới đau . Á á á , tôi muốn hét lênquá . - Sao cô lại đứng thộn mặt ra thếkia ? Trông
ngố quá đi mất !
Tức muốn ói máu ! Vì hắn mà tôibị ghi đi học
muộn , vì hắn mà tôi bị hỏng xe ,vì hắn mà tôi
phải "đấm" con gấu yêu quý nhất , vì hắn mà
tôi bị mọi người xì xầm , vì hắn mà tôi bị nói là
mặt như cái bánh bẻng... tức quá! Tôi ước gì có
thể đâm chét hắn bằng chính"con ngựa sắt "
của mình
- Sao lúc nào mặt cô cũng hằm hằm như cái búa
thế ?
Cái búa ! Hắn bảo mặt tôi như cái búa . Điên
quá ! Dường như sự ức chế của tôi đã lên đến
cực điểm , nhưng vì thành tích , tôi cố nén
giận :
- Cậu nói xong chưa ? Đi được chưa ?
Hắn vẫn không chịu buông tha cho tôi :
- Càng nhìn càng thấy cô giống con milu nhà
tôi , ngô ngố , ngu ngu ngưng cũng khá dễ
xương !
Thực sự là bây giờ tôi đã "tức nước vỡ bờ " ,
cơn giận trào dâng , nhiệt độ cơ thể tôi tăng
đột biến từ 37 độ lên đến 100 độ . Và ... " Biu " ...
Tôi quăng chiếc cặp vào mặt hắn.
- Cậu tưởng cậu ngon lắm hả đồ mặt mốc ! Cậu
bảo tôi giống con milu nhà cậu à? sao cậu
không xem lại cậu đi , cậu khôngbằng ... "con
muỗi " nhà tôi ! Tôi có thể đập cậu như đập
một con ruồi , đuổi cậu như đuổi một con gián
và cán chết cậu như cán một consâu . Rõ
chưa ? Không có đi đâu nữa cả ! Cậu muốn tố
cáo tôi à ? Cứ tố cáo đi , tôi chán lắm rồi , cút
khỏi mắt tôi mau ! Để tôi nhìn thấy cậu một lần
nữa là tôi sút ra Đại Tây Dương đó , nghe
chưa ?
Nói rồi tôi phi thẳng một mạch về nhà .
...
Việc đầu tiên mà tôi làm khi về nhà là khóa cửa
phòng lại và ... hic ... xách cổ gấu Misa yêu quý
ra ... đập một trận tơi bời . Có lẽ tôi mạnh tay
lắm thì phải ( Vì con gấu " lũm cảmặt " vào cơ
mà ) . Tội nghiệp ! Hai hôm nay đúng là tôi bị
sao quả tạ chiếu mà ! Tôi tự nhủlà tuyệt đối
phải tránh xa tên sao chổi đáng ghét đó nếu
không cuộc đời tôi sẽ luôn gặp tai họa .
...
Hôm sau , giờ nghỉ giải lao tôi lững thững xuống
thư viện định tìm một vài cuốn sách thì ...
"binh" . Lại một cú va chạm ! Saocái số tôi lại
xui thế không biết ! Một tiếng nói vang lên : ( hí
hí , các bạn đoán xem là ai nào )
Típ nhé - Sao lần nào cô cũng đâm vào tôi thế ? Thị lực
cô bao nhiêu thế hả ? Hay là thấytôi "điển" quá
nên cứ thích sán vào !
Chúa ơi ! lại là hắn !
- Hỏi làm gì mà lắm thế ? Bực cả mình ! - tôi gắt
lên và đặt cuốn "tắt đèn" lên giá sách.
- Hôm qua cô quăng cặp vào mặttôi , tôi còn
chưa hỏi tội cô đấy ! Rồi hắn ghé sát vào tai tôi
- Lần sau phải cẩn thận nhé"milu" . Nói rồi hắn
cười phá lên và quay đi .
Nghe đến từ "milu" là tôi tức lộn tiết lên rồi . Tôi
túm lấy một cuốn sách dày cộp và ném về phía
hắn . " viu"... "viu"..."viu"... Cuốn sách bay thẳng
và hạ cánh , hic! Trúng đầu thầy chủ nhiệm của
tôi .
- Hồng Nam ! Em càng ngày càngquá quắt rồi
đấy ! Dám phi cả sách vào mặt tôi cơ đấy !
- Dạ , thưa thầy... em... em không cố ý ạ ! Em
chỉ định phi bạn Quân thôi ạ !
- Quân với lính gì ở đây ? Tôi phạt em ở lại
dọn thư viện ! Chưa dọn xong thì đừng có nghĩ
đến chuyện về !
Bao nhiêu học sinh xúm lại xem làm tôi " xấu hổ
muốn độn thổ xuống đất " luôn .
- Dạ ... thưa thầy ... em xin lỗi , nhưng mà ...
- Im ngay ! Tôi không muốn nghe gì cả ! Nhớ
lấy , không xong thì không đượcvề nghe chưa !
- Không đợi tôi giải thích , thầy tức giận bỏ đi .
Mọi người nhìn tôi soi mói rồi tản đi . Riêng tên
sao chổi đáng ghét đó lại còn trêu tức :
- Xui nhỉ ? Hì ! Chúc may mắn nhé ! - hắn lại
nháy mắt và bỏ đi .
Trời ơi , kiếp trước tôi có nợ nầngì hắn đâu cơ
chứ ! Tức quá đi mất ! Tôi phải ở lại dọn dẹp , sắp xếp thư viện trong
khi học sinh đã về gần hết . Mệt mỏi , đói , tôi
khóa cửa thư viện cẩn thận rồi ra về . Sân
trường vắng tanh , tôi ngồi phụcxuống một gốc
cây . Lúc này , cơ thể tôi "mềm như bún " . Tôi
tựa đầu vào thân cây , than thở :
- Giờ làm sao mà lết được về nhàbây giờ ! Hic...
Biết thế sáng nay đi xe đạp !
Chả là lúc sáng tôi buồn ngủ quánên nhờ papa
đèo đến trường , định lúc tan học nhờ cái Thúy
lai về nhưng tình hình này chắc chết quá ! Giờ
đã như cọng bún rồi , về đến nhà chắc mình tan
thành cháo mất thôi !
- Vất vả nhỉ ! Không định về à ? - Tên chết tiệt
kia lại đến nói đểu .
- Nhiều chuyện ! cậu về thì cứ về đi , sao mà
hỏi lắm thế ! - Tôi cau có gắt lên .
- Trông bộ dạng cô thế kia tôi cũng không nỡ
bỏ mặc ! Thôi , tôi đành làm phúc một lần vậy !
Lên xe đi , tôi chở cô về nhà ! Ok!
Đúng là thủ đoạn vừa đấm vừa xoa . Tên tiểu
nhân đê tiện này ...
- Hứ ! Không cần ! - Tôi quay mặtđi .
- Đừng bướng nữa ! Lên xe đi ! Trông mặt cô
tái mét đi rồi kìa !
- Đã bảo không cơ mà !
- Lên xe nhanh lên , đừng có mà làm cao nữa !
- hắn dựng xe và kéo tay tôi đứng dậy.
- Sao cậu nhiều chuyện thế ! Mặckệ tôi !
- Đi lên xe ! Tôi bực mình rồi đấy!
Hắn làm căng quá , tôi đành lên xe hắn. Thú
thật là lúc ấy tôi cũng hết sức rồi.
...
- Đi ăn cái gì trước rồi về nhé ! - hắn quay lại
bảo tôi .
- Không tôi muốn về nhà ngay lập tức ! Mà cậu
nhìn đường đi chứ ! Tôi không muốn vào viện
đâu .
- Không phải ai cũng có diễm phúc được tôi lai
đâu ! Cô đừng có gắt lên như thế!
...
Xe dừng ở trước cửa nhà tôi . Tôi xuống xe và
nhìn hắn hằn học :
- Tôi không cảm ơn cậu đâu ! Vì cậu mà tôi
thành ra thế này mà !
- Tôi cũng chẳng cần cô cảm ơn đâu ! - Hăn
cười.
- Thôi , tôi về đây ! - nói rồi hắn phi xe đi
luôn ...
Tôi vào nhà và "lăn kềnh" ra ngủ. Mệt thật !
Sau một giấc ngủ dài và một bữacơm no nê ,
tôi đã lấy lại thể lực sung mãn ( để đấm gấu
trút giận ).
...
Hôm sau , tôi vừa đến trường thìbị một đám
con gái chặn lại bảo có chuyện muốn nói.
- Xin lỗi ! bạn là Hồng Nam phải không ? Chúng
ta nói chuyện một lát nhé !
- Nhưng ... mình đâu có quen cácbạn ! - tôi
ngạc nhiên trả lời .
- Không sao ! Mình có chuyện này muốn hỏi ,
bạn ra chỗ sân sau nhé !
- ơ... ừm ...
Tôi theo tụi nó ra sân sau mà lòng thấy lo nơm
nớp .
...
- Tôi hỏi cô tai sao cô làm vậy? Làm gì mà cứ
bám lấy Mạnh Thường Quân vậy? Định đào
mỏ hả ? Không dễ thế đâu ! - một đứa trong
đám lên tiếng .
- Đâu ... đâu có ... tôi ...
- Không có cái gì ? Hôm qua tao mới thấy Quân
lai mày xong ! Mày đừng tưởng tao không biết
nhé ! - tụi nó quát to hơn .
- Tôi ... các cậu hiểu lầm rồi , thật ra là ...
Chưa kịp nói hết câu thì một đứakhác đã rút
trong túi ra một chai nước màu xanh tạt thẳng
vào mặt tôi ... " Ào "...
Không kịp phản ứng , chai nước đổ ập đầu tôi .
- Này ! Mấy cậu đang làm gì thế ?Sao lại ...
- Ơ ! ... Minh à ? Bọn mình chỉ ...
- Các cậu lại gây chuyện nữa à ? Quân mà biết
thì các cậu sẽ khó sống đấy !
- Bọn mình ... Minh đừng nói với Quân chuyện
này nhé ! Ờ ... ừ ... Thôi , các cậu về lớp trước đi !
- Ừ ! Bọn mình đi đây !
Trước khi đi , bọn chúng còn ném cho tôi những
cái nhìn mang tính chất ... cảnh cáo và khiêu
khích như thể : " hãy đợi đợi đấy! Mày không
được yên đâu ! " .
- Bạn không sao chứ ! Cầm lấy lau mặt đi này ,
bạn ướt hết cả rồi đấy ! - Minh đưa cho tôi
chiếc khăn tay .